Chắc hầu hết các bạn đều đã từng xem khỉ làm xiếc, không phải “live show” thì cũng là trên tivi. Đoàn/ gánh xiếc nào có tiết mục xiếc thú đều có xiếc khỉ.
Về hình thức, trong mọi loại thú thì khỉ trông gần giống con người (khán giả) hơn cả, nhưng lại chưa hẳn là người, nên làm người xem thích thú. Nhưng lý do chính yếu để khỉ được các đoàn xiếc ưa chuộng là khỉ làm được nhiều trò gần giống như con người.
So với con người, khỉ nhiều khi rất láu cá, nó cũng có những kỹ năng vượt trội con người bình thường (nhảy, leo trèo, đu, giật, vân vân). Nhưng khỉ lắm lúc lại rất ngây ngô, và có những điều một đứa trẻ con làm dễ như chơi, thì một con khỉ xiếc đã trưởng thành, được huấn luyện lâu rồi mà cứ lập bà lập bập mãi cũng không làm được, thậm chí cứ ngơ ngác một lúc không biết là mình phải làm gì nữa. Những khi ấy mới thấy người huấn luyện viên là cần thiết. Hoặc nhắc lại cho khỉ bằng cách ra hiệu, hoặc giúp đỡ khỉ một chút. Cũng có khi khỉ đang diễn lại giở trò khỉ, ví dụ có bạn đang đạp xe như điên theo cả nhóm tự dưng xách xe lủi luôn vào trong hậu trường, hay dừng lại, thậm chí để xe đổ kềnh, đứng liên láo nhìn khán giả. Những khi ấy, người huấn luyện viên lại phải giậm chân huơ tay, nhiều khi là quất cho khỉ một phát, làm cu cậu sực tỉnh ra “luật ở nơi -không- phải- rừng”, thế là đâu lại vào đấy.
Hai vật rất cần thiết cho huấn luyện viên xiếc thú nói chung và khỉ nói riêng là roi và thức ăn. Mỗi khi khỉ làm được trò thì huấn luyện viên phải cho khỉ một chút thức ăn. Thức ăn này không cốt là để khỉ no mà cũng như roi, là để tạo nên một phản ứng có điều kiện cho khỉ: làm đúng = thức ăn, làm sai = roi vọt. Một huấn luyện viên khỉ từng nói với tớ, để huấn luyện khỉ, khi khỉ sai, cũng cần nhiều mức trừng phạt. Nhẹ thì nhắc nhở, không hiểu thì quát, hoặc huýt còi, vẫn làm càn thì ăn một roi, còn khi mắc lỗi nặng thì sẽ bị cắt chuối. Ngày ngày tập luyện, nghe quát với ăn roi cũng nhiều rồi, nên những khi bị roi và quát, khỉ ta cũng chỉ sợ một tí lúc ấy, chứ không coi đó là điều gì phải bận lòng. Nhưng khi bị cắt chuối, trong khi các con khác trong đoàn vẫn được, bộ não vốn hoạt động theo lối mòn phản xạ có điều kiện của con khỉ sẽ bị đánh thức khỏi chuỗi thói quen, giật mình tự bảo: “ơ, hoá ra việc này là nghiêm trọng thật à?”.
Việc Nhật cắt ODA viện trợ cho VN, nhiều bạn không hài lòng. Nhưng tớ thì nhiệt liệt hoan nghênh. Nó cũng giống như việc cắt khẩu phần chuối của con khỉ quá củ chuối vậy.
Người ta có câu “đồng tiền liền khúc ruột”, “của đau con xót”, bạn bỏ tiền ra mua một mớ rau, ở chợ thấy rau tươi, cọng dài mơn mởn, về nhà nhặt mới biết bên trong toàn rau lởm lận vào, bạn có điên không? Người nóng tính có khi còn mang mớ rau ra chợ, mắng cho bà hàng rau một trận, còn hèn như tớ thì không dám nói gì nhưng bận sau cũng cạch cái bà gian lận ấy ra.
Có ông em họ, thu nhập kém bạn, lên khóc lóc bảo vợ em vừa đẻ con em lại ốm, lương nhà máy tháng này chậm, bác cho em vay triệu em mua sữa cho cháu. Bạn nghĩ nó kém may mắn hơn mình, lá lành đùm lá rách, bèn thẽ thọt nịnh vợ trích 1 triệu tiền tiết kiệm đưa cho. Nhưng rồi sữa cho cháu chẳng thấy đâu, lại thấy ông nỡm hoặc toạ thiền trên chiếu bạc, hoặc ngồi nhâm nhi Henessy, hoặc đem bánh bao cho em chân dài hơn chân vợ bạn cả 2 m, bạn có điên không?
Đằng này nguồn vốn vay nước ngoài mỗi năm lớn như thế, lại chỉ thòi ra được mấy cái hiệu quả vừa bé vừa nham nhở như đuôi chuột bị mèo gặm dở, còn “hiệu quả nổi bật” thì chưa hót xong PU18 đã thấy chình ình một bãi PCI. Nền kinh tế thế hệ chúng mình cứ vay nợ mua bim bim với KFC, ăn cho béo bệu ra rồi rước bệnh tật vào, 40-50 năm nữa con cháu mình vừa lo nuôi bố mẹ già yếu, vừa lo trả nợ tiền bim bim với KFC thời hoa đỏ của phụ huynh. Còn các anh chấm mút ODA thì béo mọng ra, con cháu các anh sau này sang bển học Oxford với Harvard cả, chắc cũng không có hơi sức đâu mà nghĩ đến khoản nợ đổ lên đầu bọn chân đất mắt toét ở quê nhà.
Việc sử dụng vốn ODA, ai cũng biết có tham nhũng, ai cũng biết có chuyện vô trách nhiệm, năng lực quản lý kém ở đây. Không những Đảng biết, nhà nước biết, mà thậm chí dân cũng biết, phía viện trợ cũng biết. Biết, ờ thì biết, xong thì sao? Chả sao cả. Phàn nàn một tí, quát một tí, huýt còi một tí, thì lại rút kinh nghiệm, hô phấn đấu, quyết tâm, rồi tham nhũng vẫn hoàn tham nhũng, vô trách nhiệm vẫn hoàn vô trách nhiệm, quản lý kém vẫn hoàn quản lý kém. Chuyện ấy nhàm tai cả mấy chục năm nay rồi. Trận này các bạn Nhật Bổn điên ruột cắt luôn phần thức ăn ưa thích, không biết có đủ để làm giật mình bộ não chây ì đờ đẫn của ai không?
Trở lại chuyện con khỉ xiếc. Mặc dù trông chúng có khá nhiều điểm
giống người và làm được nhiều hành động giống người, chúng cũng “đi làm”, có “nghề nghiệp” nuôi thân hẳn hoi, nhưng bạn có biết các “lao động” này khác người bình thường ở điểm gì không? Chúng không có ý thức gì về tình yêu và lòng tự trọng với công việc, khi chúng làm một cái gì đó, thì chỉ để có thức ăn, hoặc vì sợ roi vọt.
Nhưng, chúng không tham nhũng.